Tháng tám

dành cho một dáng hình nhỏ trong tim tôi.

Và có lẽ, người ấy sẽ không bao giờ biết.

“Bất kể áp lực “thành công” từ bên ngoài. Bất kể kỳ vọng, bất kể trách nhiệm, bất kể ước mơ. Cảm hứng sống của bạn quá quý giá để đánh đổi. Những năm tháng này, những cảm giác này quá quý giá để chỉ lưu lại trong ký ức bạn như một vùng sương mờ.” – Đỗ Hữu Chí (Toa Tàu)


Một góc riêng

Link bài gốc

“I saw your face in a crowded place.
And I don’t know what to do.
‘Cause I’ll never be with you.”
“I don’t think that I’ll see her again.
But we shared a moment that will last till the end.”

Không hiểu sao tôi luôn nghĩ bài này viết về sự rung động khi tác giả bắt gặp ánh mắt của một cô gái trên tàu điện ngầm. Trong khoảnh khắc đó mọi thứ như ngưng đọng, để ngay sau đó anh biết tất cả rồi sẽ tan biến… Hồi nhỏ, tôi đã gặp một cậu bạn rất hay ho, khi đi xem trận đấu bóng rổ của ba. Suốt buổi là cảm giác rộn ràng, hân hoan. Chúng tôi đã nhìn thấy nhau. Thỉnh thoảng cậu lại lén nhìn tôi, và ngược lại. Chúng tôi đã tận hưởng khoảng thời gian và không gian của mình, chẳng mảy may suy nghĩ là chỉ ít phút nữa nó sẽ biến mất như chưa từng tồn tại… Bao nhiêu năm sau, tôi vẫn nhớ cảm giác của ngày hôm ấy. Tại sao chúng tôi không tiến lại làm quen nhau? Tôi cũng không biết.

Đôi khi tôi cũng thích sự lãng đãng, mơ màng, không hứa hẹn, không tìm hiểu. Chỉ ở đó cùng vẻ đẹp của phút giây. Câu chuyện của mỗi người sẽ mãi là điều bí ẩn.

“Để thấy vũ trụ trong một hạt cát,
và bầu trời trong một đóa hoa rừng
hãy giữ vô cùng trong lòng tay bạn,
và thiên thu trong một khắc đồng hồ…”

Có thể những cảm xúc đó chính là “thiên thu”, sinh ra để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn mỗi chúng ta.


Công viên Nami, Hàn Quốc

Link bài gốc

Không biết từ khi nào, tôi luôn thích ngồi bên những ô cửa sổ. Hồi nhỏ, tôi nhớ mình hay ngồi cạnh cửa sổ ở nhà bà ngoại, nhìn ra một khoảng không gian xám xám, u u, đối diện là bức tường phai tróc những mảng vôi loang lổ… Tôi vẫn thích ngồi đó, đắm chìm vào cái không khí bàng bạc, mơ hồ. Mọi thứ cứ như không chỉ được diễn ra một lần ở nơi đây, vào thời điểm này.

Tôi thích một ô cửa sổ có khung. Cái khung giữ cho không gian vừa cởi mở, vừa riêng tư.

Những việc tôi hay làm bên cửa sổ: uống trà, vẽ vời, viết, đọc… những thứ chỉ cần làm một mình cũng dễ chịu. Có lẽ vậy mà cửa sổ luôn là nơi tôi chú ý nhất khi đặt chân vào một căn nhà. Tôi sẽ đặt một chiếc bàn nhỏ cùng ít vật dụng lên đó. Tôi tò mò muốn biết ô cửa sổ của những người tôi thương trông như thế nào, có ánh nắng chiếu vào buổi sáng, có ánh đèn ấm vàng buổi tối hay không, được đặt cạnh những vật dụng gì…


Link bài gốc

Mình không bao giờ biết đâu là ngày cuối có thể gặp một ai đó, nên hãy dịu dàng và tử tế nhất có thể đối với tất cả.

Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh. Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh.

Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh Vẽ vời linh tinh


Thêm một đoạn văn bản ở đây. Nhấp vào ô văn bản để tùy chỉnh nội dung, phong cách phông chữ và màu sắc của đoạn văn của bạn.


“Bốn mùa, trời và đất (1938-1942) mượn ẩn dụ từ sự trải nghiệm cuộc sống qua những quy luật linh thiêng mà hiển nhiên: đất – trời, cao – thấp, sự tuần hoàn luân chuyển của vạn vật qua nóng – lạnh, héo – tươi, sinh – diệt… để làm phát lộ những ẩn khuất trong mối tương quan giữa con người, giữa lý tưởng và bản năng, giữa những cách thức khác nhau để trở nên “vĩnh cửu” về mặt tinh thần, viết… Márai đã phát hiện khía cạnh nhân tính trong những ý niệm tưởng chừng vô luân, những giá trị cao cả trong điều vụn vặt: một hình dung về Chateaubriand khi không mang vòng hào quang mà người đời gán ghép, nhanh nhảu rẽ vào nhà thổ. Một Goethe “cháu ông thợ may” chưa bao giờ thành đạt, ở Weimar. Lòng nhân từ trái khoáy khi mua được phẩm hạnh con người trong nhà chứa… “